Báu vật giữa cao nguyên
Thác Bản Vặt (thuộc xã Mường Sang,
Mộc Châu, Sơn La) được biết đến như
một địa danh gắn liền với lịch sử cư
trú từ xa xưa của tộc người Thái.
Nơi đây vẫn còn giữ được nhiều nét
nguyên sơ do thiên nhiên ban tặng.
Từ Hà Nội, vượt qua cung đường 6 đèo
dốc với đầy sương mù và gió, chúng
tôi đặt chân đến thác nước Bản Vặt,
nằm bên đường đi thành phố Sơn La.
Hành trình tìm đường đến thác khó
hơn tôi tưởng bởi sau nửa ngày dò
hỏi về cái tên thác Dải Yếm (như dân
phượt vẫn gọi) mà không ai biết. Thì
ra, cái tên thác Dải Yếm hay thác
Nàng là do người Kinh ví von vẻ đẹp
của thác nước như xuân sắc của người
con gái tuổi trăng tròn, còn người
dân địa phương vẫn quen gọi là thác
Thái Hưng hay thác Bản Vặt - được
hiểu theo ý nghĩa là nơi định cư,
lập nghiệp của người Thái.
Một góc thơ mộng của thác nước Bản
Vặt.
Ấn tượng về nơi này là một khung
cảnh hoang sơ, u tịch và huyền bí
đến mê mẩn lòng người. Giữa rừng cây
xanh thẳm, cao lênh khênh như đùa
giỡn với đất trời là một thác nước
hai tầng ngày đêm đổ nước trắng xóa.
Mới đặt chân xuống bậc thang dẫn tới
thác đã nghe thấy bản giao hưởng của
miền sơn cước với những tiếng ầm ầm,
xì xèo của dòng nước đổ hòa lẫn với
tiếng chim hót, vượn kêu, gợi về quá
khứ của thuở khai thiên lập địa.
Chúng tôi bắt đầu hành trình khám
phá bằng điểm khởi nguồn của dòng
suối Vặt là hai khe nước Bó Co Lắm
và Bo Tá Cháu, chảy từ hang đá ở địa
đầu bản Vặt, một bản của dân tộc
Thái có lịch sử lâu đời nhất ở vùng
đất này. Lạ lẫm là nước từ trong núi
đá vôi đùn lên, tạo thành suối Vặt,
chảy về đến thác và hòa vào dòng
chảy của suối Bó Sập - bắt nguồn từ
Bản Bó Sập giáp biên giới Việt Lào.
Dưới lòng suối Bó Sập là hàng ngàn
viên đá, tảng đá có hình dáng lạ mắt.
Vào mùa mưa, từ tháng 4 đến tháng 9
thì toàn bộ 70m chiều rộng thác nước
này là một màn nước trắng xóa chẳng
kém thác Pongour ở Đà Lạt. Thác nước
thứ hai, cách thác nước thứ nhất
150m về phía dưới tuy nhỏ hơn và chỉ
có một dòng chảy từ độ cao 50m xuống
triền đá phía dưới, nhưng đỉnh thác
lại sở hữu những thảm thực vật vô
cùng phong phú. Từ đây có thể đứng
ngắm những cây hoa ban đang lấm tấm
bung nở trên những quả đồi trọc hay
những đồi mận thay lá xanh rờn.
Chỉ tiếc, thời gian không có nhiều
để chúng tôi khám phá hết những câu
chuyện huyền bí về thác nước và
truyền thuyết về Bản Vặt. Chiều về,
mây trắng và gió lạnh lại phủ ngút
ngàn thị trấn Mộc Châu. Xe chúng tôi
nhè nhẹ lướt trên con đường nhỏ của
xã Mường Sang, bỏ lại sau lưng một
“báu vật giữa vùng cao” với biết bao
bí ẩn và nuối tiếc… |