Chợ tình ở vùng cao: Cái
tình không bán
Hai chữ "chợ tình" đã đi vào cách
hiểu của người dưới xuôi như một
phạm trù xã hội về tình yêu, hôn
nhân. Giải thích thì có thể, nhưng
chưa có cách nào định nghĩa thấu đáo
về hai từ ghép này. Bởi lẽ, gọi là
chợ thì ở đó phải có mua có bán.
Nhưng cái tình ở đây không ai bán,
cũng chẳng ai mua. Vậy, sao gọi là
chợ! (?).
Nhưng thật trớ trêu, những người yêu
nhau lại lấy chợ làm nơi hẹn hò. Bởi
vậy, nôm na có thể hiểu, chợ tình là
nơi hò hẹn, trao gửi tình cảm, có
những cử chỉ yêu đương diễn ra ở chợ
theo phong tục, tập quán tùy từng
địa phương. Cũng đương nhiên và dễ
hiểu vì chợ là đầu mối, là điểm nút
của hầu hết những sinh hoạt văn hóa
của đồng bào vùng cao.
Chợ tình Sa pa
Chợ tình nhiều người biết đến nhất
là chợ tình Sa Pa - một điểm du lịch
hấp dẫn đối với khách du lịch cả
trong và ngoài nước. Thị trấn Sa Pa
nằm ở phía bắc, cách thị xã Lào Cai
36km. Cái thị trấn nhỏ bé này nằm
lọt trong một vùng tiểu khí hậu ôn
đới, mát mẻ quanh năm. Có những năm
mùa đông tuyết rơi nên thật lãng mạn,
hấp dẫn du khách. Mỗi tuần, chợ họp
một lần vào tối thứ bảy. Ðây là chợ
của người Dao. Từ chiều, dưới phố và
ở sân nhà thờ đã thấy rất nhiều phụ
nữ đầu quấn khăn đỏ tươi và mặc
trang phục thêu hoa văn lộng lẫy
cùng với những vòng bạc, khuy bạc,
những đồng tiền nhỏ đính trên vai áo.
Hấp dẫn hơn nữa là có những tiếng
reo theo mỗi bước chân, từ những
chùm lục lạc đồng xinh xắn đính trên
những chiếc khăn choàng đầu. Ðối
tượng của họ là những chàng trai
người Dao trong trang phục áo chàm,
khăn cũng cùng mầu. Ở một góc nọ,
dăm bảy chàng trai xúm quanh một cô
gái, họ đưa những chiếc máy cát-xét
của họ vào gần cô gái để ghi âm
những khúc hát tỏ tình bằng tiếng
dân tộc. Thấy có người lạ, cô gái
ngượng ngùng cúi đầu hoặc lấy tay
che mặt, nhưng vẫn hát với giai điệu
run run.
Rồi màn đêm xuống
Sau những bụi cây và cả trên ngọn
núi cao tít gần chị "Hằng Nga" kia
là những âm thanh mời gọi lúc trầm,
lúc bổng của khèn lá, khèn môi bồng
bềnh trong đêm. Phong tục của người
Dao không ngăn cản người đã có vợ có
chồng đi tìm bạn tình. Con gái 13,
14 tuổi đi theo các chị để làm quen.
Những cô gái trẻ, đẹp thường được
rất nhiều chàng trai để ý. Họ vây
quanh, hát cho cô gái nghe hoặc tán
tỉnh rồi tặng quà kỷ niệm. Cô gái
không ưng thì bỏ quà chạy và bị nắm
tay giữ lại. Ðộng tác này gọi là "kéo",
một biểu hiện đặc trưng cho sự tỏ
tình quyết liệt. Cho tới lúc "chấm"
được một chàng, cô gái dúi vào tay
người đó một vật định ước. Vật định
ước ấy có thể là một chiếc nhẫn,
chiếc vòng tay hay cái lược... Thế
là đám đông ồ lên, tản ra. Cô gái
quay về với các bạn gái. Một lúc sau
khi yên tĩnh trở lại, hai - ba cô
bạn đưa cô gái này đến "gửi gắm" cho
chàng trai nọ. Rồi thì đôi bạn tình
đưa nhau tới đâu chỉ có rặng sa mu
xào xạc kia mới biết...
Chợ tình Việt Bắc
Ngược lên Việt Bắc, nơi mỏm đầu cao
nhất của Tổ quốc thuộc tỉnh Hà Giang
cũng có một chợ tình. Ðó là chợ Khau
Vai, cách thị trấn Mèo Vạc 24km về
phía đông nam. Chợ này rất ít người
biết đến vì đường xa, cheo leo. Nghe
tên "dốc Cổng Trời" Quản Bạ hay đỉnh
Mã Pì Lèng (Ngựa thở ra khói) quanh
năm mây phủ với những vách đá tai
mèo dựng đứng thì nhiều người thối
chí. Hơn nữa, phiên chợ tình ở Khau
Vai mỗi năm chỉ họp một lần vào mùa
xuân (26-3 dương lịch). Ðặc điểm,
chợ này chỉ dành cho những người lỡ
dịp "kết xóc, xe tơ" khi xưa tìm về
hội ngộ... Lúc trước vì một lẽ trái
ngang nào đó (phần nhiều do người
con trai nghèo quá không đủ tiền
sính lễ) không cưới được người con
gái mình yêu, nên họ phải ngậm ngùi
chia tay nhau. Ðể rồi, 365 ngày mới
được một lần thỏa nỗi nhớ mong.
Người đến chợ không hẳn là những
người trẻ, bởi có những cuộc tình "có
duyên nhưng không có phận", nên mới
thành ra "lỡ làng đá đã xanh rêu".
Người từ rất xa đổ về, lội suối,
trèo đèo có khi cả ngày trời, có khi
từ hôm trước mới đến được điểm hẹn
hò. Theo phong tục thì vợ của người
đàn ông này cũng như chồng của người
đàn bà nọ không có quyền ngăn cản
bạn đời của mình đi gặp người tình
xưa. Những người đàn ông chung tình
không chờ bạn ở giữa chợ mà tắt lối,
đón đường để sớm bắt gặp dáng hình
người con gái đằm thắm, mặn mà năm
xưa.
Ở chợ Khau Vai, người ta không "kéo"
nhau. Chỉ thấy những kẻ chặn đường,
những người níu áo, những tiếng khóc
hờn dỗi và cả những tiếng cười...
Ðôi bạn tình lúc chia tay khi nào
cũng có vật kỷ niệm trao đổi và
những lời hò hẹn cho lần gặp sau.
Châu Mộc - Chợ tình của người
Mông ở Tây Bắc
Ðường lên Tây Bắc còn một chợ tình
nữa cũng ít người biết đến, đó là
chợ tình Châu Mộc, nay thuộc thị
trấn Mộc Châu, tỉnh Sơn La. Ngày 1-9
dương lịch hằng năm được coi là ngày
Tết của người Mông, cũng là phiên
chợ tình duy nhất trong năm. Chợ
đông đến năm bảy nghìn người. Người
xa từ Lai Châu, Phong Thổ, Lào Cai
xuống, người gần thì từ Hòa Bình lên
hoặc từ Sơn La về. Chợ đẹp lắm vì
trang phục của người Mông chia thành
nhiều dòng: Mông Ðơ (trắng), Mông Ðu
(đen), Mông Si (đỏ), Mông Lềnh (vàng),
Mông Hoa... Các sắc áo váy sặc sỡ
hòa trộn vào nhau như một rừng hoa.
Khi xưa, cuộc sống còn nghèo, mọi
người đến chợ phải đi bộ hoặc đi
ngựa mất cả ngày trời, đêm không về
kịp phải ngủ lại. Bây giờ thì khác,
phương tiện đi lại chính của đồng
bào là xe máy. Ðường đông như trẩy
hội. Có những chàng trai đến gần chợ
thì dừng xe để thay bộ cánh mới theo
kiểu dân tộc cổ truyền. Trong "rừng
người" chen vai, người ta bắt gặp cả
những khuôn mặt ngơ ngác của những
cô bé 13, 14 tuổi lần đầu xuống chợ.
Cánh con trai chầu chực ở tiệm uốn
tóc để rẽ ngôi, gọt sửa, xịt keo.
Sau đó, họ rủ cánh con gái đi ăn phở
rồi đi chụp ảnh và chờ bọc răng vàng.
Ðó là những lệ bộ cần thiết. Ai cũng
đẹp, cũng vui. Cánh thanh niên bắt
đầu trêu chọc và "kéo" nhau, "kéo"
tuột cả nùn tóc giả mà các cô gái
vẫn tươi cười bởi hôm nay là ngày
hạnh phúc của tuổi trẻ. Những bàn
tay nắm nhau, những ánh mắt đắm đuối,
những cử chỉ vuốt ve... Có thể nói,
chợ tình Châu Mộc là điểm khởi đầu
cho một tình yêu trong sáng. Sự gặp
gỡ, ưng thuận ở đây vừa là tỏ tình,
vừa là đính ước để mùa xuân tới,
tình yêu sẽ kết thành trái chín. |