“Nghiện” Phanxipăng
Thời nay có nhiều loại nghiện: thanh
thiếu niên nghiện game online, phụ
nữ nghiện phim Hàn Quốc, nghiện mua
sắm, nhiều người nghiện độ xe off
road... riêng cánh nhiếp ảnh nghiệp
dư chúng tôi lại nghiện... leo
Phanxipăng!
Bấm máy lúc hừng đông.
Ngay vào những ngày cuối năm, vùng
cao phía Bắc lạnh giá thế mà người
yêu thích du lịch mạo hiểm, người mê
săn ảnh vẫn leo Phanxipăng. Nhiều du
khách trong và ngoài nước lên
Phanxipăng để được một lần trong đời
thưởng ngoạn cảnh sắc tuyệt đẹp và
hùng vĩ trên đỉnh “nóc nhà Đông
Dương”. Có người đi một lần đủ nhớ
đời nhưng cũng có nhiều người cứ đến
hẹn lại lên, mỗi năm ít nhất một lần,
hoặc thấy nhớ nhớ lại đi, cứ canh
thời tiết đẹp thì lên đường dù có
khi thật xa xôi.
Leo Phanxipăng chẳng dễ chút
nào. Lên núi cao, cơ thể người quen
sống ở đô thị phải đủ sức để vượt
dốc gập ghềnh hiểm trở, nhất là dân
quen ngồi văn phòng nếu không tập
luyện hằng ngày để xương cốt cơ bắp
khỏe mạnh khó lòng lên đến đỉnh. Đã
thế lên cao áp suất không khí thay
đổi, lá phổi cũng phải đủ mạnh để
chịu được tình trạng thiếu oxy.
Với những người tinh thần
luôn sảng khoái, tự tin vào khả năng
vượt khó của cơ thể thì việc leo núi
thường kỳ là cách để làm mới cơ thể,
duy trì sức trẻ, làm chậm lại tuổi
già, tăng tuổi thọ. Thế là đâm
nghiện leo Phanxipăng.
Mặt trời lên trên biển mây.
Với cánh săn ảnh phong cảnh, lợi ích
về sức khỏe được xem là lý do chính
đáng để được các bà “duyệt” những
chuyến leo Phanxipăng. Nhưng động cơ
thật sự thôi thúc chúng tôi chính là
những tấm ảnh ghi được trên đỉnh cao
3.143m. Đã đành những tay máy chuyên
nghiệp, “chuyên trị” ảnh phong cảnh
đương nhiên phải cố gắng có đủ màu
sắc Phanxipăng xuân hạ thu đông sáng
trưa chiều tối nắng mưa, cánh nhiếp
ảnh nghiệp dư cũng sục sôi tìm kiếm
thành quả không kém.
Xem ảnh của anh em săn, thầm
nghĩ: cảnh này phải đứng ở góc này,
nhưng ở đấy thấp quá sao lấy được
toàn cảnh (địa thế nằm lòng đấy nhé),
lần tới lên phải tự làm giàn giáo
đấy. Vậy tháng sau lại leo tiếp. “Ô,
bức này của bác được tia mặt trời
bình minh “độc” quá, cây lá lại vàng
rực thế này, cuối thu phải không,
nhưng sao mây đẹp thế này, cuồn cuộn
dày đặc như biển bông ấy nhỉ”.
“Vừa tan bão đấy chú, cắm lều
chịu trận trên đỉnh mưa bão bảy tám
ngày, vừa tạnh là phát pháo ngay”.
“Thế thì năm sau em phải lên canh
mới được”. “Sao bác lại được cảnh
hoàng hôn rực lửa thế kia…”. “Cuối
thu, chuyển bấc, trời quang mây tạnh,
đã lắm, hê hê...”. “Bác hên thế, em
cũng mấy lần lên lúc thời tiết như
thế nhưng chưa được tấm nào đẹp, đi
như thế nào bảo em biết với...”.
“Cũng chẳng có gì cao siêu, buổi
chiều lên đến điểm 3.070m, vừa hạ
trại, đuối sức thế mà nhìn trời ửng
hồng là quên mỏi mệt, phi lên đỉnh
chộp ngay!”.
Phổ biến nhất sau mỗi chuyến
đi săn ảnh trên đỉnh Phanxipăng, khi
về anh em họp nhau tổng kết. Ở đây
thiếu một tí nắng vàng, ở đấy thiếu
một tí lãng đãng mây, ở đây nếu đứng
cao hơn được góc rộng ra hơn... Ấm
ức vì những cái “thiếu một tí” ấy,
ngấm ngầm toan tính chuyến đi sau.
Dân nghiện leo núi săn ảnh
Phanxipăng phải nếm trải khó khăn,
gian khổ gấp trăm lần các chàng trai
si tình săn đuổi kiều nữ. Bởi chẳng
có người đẹp nào trên đời đỏng đảnh
bằng “nàng” Phanxipăng!
Sương sớm trên cành lá.
Vào một đêm quang đãng hiếm hoi, từ
đỉnh Phanxipăng ghi được hình ảnh Sa
Pa xa tít bên dưới.
Ly trà nóng đầu ngày trên đỉnh
Phanxipăng. |