- Tin tức & Sự kiện
Fanxipan đẹp ngỡ ngàng mùa hoa đỗ quyên
Trong hành trình chinh phục "nóc nhà Đông Dương", món quà tuyệt vời dành cho bạn chính là được ngắm nhìn sắc hoa đỗ quyên nở tràn trên đỉnh núi.Vào một ngày cuối tháng 3, tạm biệt Hà Nội ấm áp, theo chuyến xe chúng tôi đến với Sa Pa, điểm khởi hành cho chuyến hành trình chinh phục "nóc nhà Đông Dương".
Cung đường chúng tôi lựa chọn là Trạm Tôn- Fanxipan, một cung đường dễ đi nhất cho những ai không phải là dân leo núi chuyên nghiệp. 13 thành viên trong đoàn chúng tôi cũng như bao đoàn leo núi khác phải vượt qua 3 mốc, đó là 2200m, 2800m và 3143m để chạm đích. Ban đầu chúng tôi đi theo đoàn, tâm trạng vô cùng thoải mái và khí thế hừng hực cảm tưởng như Fansipan ngay trước mặt kia rồi. Ở chặng đầu tiên địa hình khá dễ đi, cảnh vật thân quen với núi rừng hùng vĩ bao la, thơm mùi cỏ mới. Tôi cảm thấy lòng mình nhẹ tênh, tâm hồn phơi phới dẫu cho đôi chân tưởng như muốn khuỵu xuống vì chưa quen với đường rừng.
Nhưng càng đi càng đuối sức, có lúc tôi thấy hoang mang khi là thành viên rớt xuống cuối đoàn. May thay khi đôi chân tôi muốn rụng rời thì người dẫn đường báo hiệu chúng tôi sắp chạm mốc 2200m. Đây chính là thời khắc con tim tôi bỗng vui trở lại, chân bước nhanh hơn lòng cười thầm vì sắp tới một mốc quan trọng trong chuyến đi. Chỉ biết tại trạm nghỉ trong cái lán tôn ý, mặt trời cao quá đỉnh, chúng tôi đã ăn trưa ngon lành như những chú mèo bị bỏ đói lâu ngày.
Sau bữa trưa, chuyến hành trình lại tiếp tục cho chặng tiếp theo đó là chạm mốc 2800m trước khi mặt trời lặn. Đây là chặng đường khá khó đi vì sức đã vơi đi quá nửa và cung đường với những con dốc dài, những mỏm đá lớn khó đi hơn cả chặng đầu tiên.
Hoa đỗ quyên màu hồng.
Cuối tháng 3, thời tiết chưa quá nóng, cũng không còn những cơn mưa rả rích và bất chợt, mặt trời lên cao phả cái nóng vào đầu hòng làm nhụt chí của những kẻ đang ngạo nghễ kia. Mồ hôi tôi chảy ròng ướt đẫm áo nhưng khi dừng lại thấy lạnh buốt sống lưng. Mọi cảm giác nóng, lạnh cứ liên tục diễn ra như vậy trên cơ thể.
Trong cái giây phút tôi lê từng bước chân để đi qua những vạt đất rừng mà tôi muốn ngấu nghiến chạy thật nhanh thì ai đó trong đoàn tôi hét to "Hoa đỗ quyên kìa!”. Tôi ngẩng đầu nhìn về phía tay chỉ. Kia rồi gần lắm, cả một vạt rừng nhuộm sắc đỏ rực của màu đỏ của hoa đỗ quyên. Tôi reo lên thích thú, bao mỏi mệt chợt vơi đi ít nhiều. Như có một nguồn năng lượng mới chảy trong tôi. Tôi hét lên và hô hào mọi người đi nhanh thêm, bước chân gấp gáp để tiến gần hơn đến vạt rừng màu đỏ đó. Gần lắm, sắc đỏ của hoa đỗ quyên khiến lòng tôi phấn chấn và con tim thì rộn ràng nhưng tôi vẫn chưa thỏa vì chưa được sờ, được hít hà và ve vuốt từng cánh hoa lạ lẫm đó. Vì từ nơi tôi đang đứng cũng phải đi thêm 30 phút nữa mới tới được đám hoa đỗ quyên nở rộ.
Đi mãi rồi cũng tới được nơi có cây hoa đỗ quyên gần nhất mà tay tôi có thể chạm được vào. Hoa đỗ quyên rừng khác hẳn với hoa đỗ quyên mà ta hay mua về chơi mấy ngày tết rồi héo vứt đi. Hoa ở nơi đây đẹp lạ lùng, nở thành từng chùm màu đỏ, cánh mỏng, thơm nhẹ, đua nhau khoe sắc điểm tô thêm chút sắc màu rực rỡ giữa màu xanh của núi rừng.
Có lẽ một trong những điều may mắn và đặc biệt nhất với chúng tôi trong chuyến đi lần này đó là được ngắm hoa đỗ quyên rừng mà chúng tôi không hề tính trước. Như một sự tình cờ, chúng tôi được thỏa sức ngắm vẻ đẹp mà thiên nhiên ưu ái cho núi rừng Hoàng Liên Sơn.
Những cây đỗ quyên mọc cheo leo chênh vênh trên vách núi như thi gan cùng với núi rừng. Loài hoa nhỏ bé nhưng lại chính là động lực để bất cứ ai khi chùn chân cũng muốn mạnh dạn bước tiếp. Và khi đó chúng tôi đi bằng cả một trái tim đầy ý chí chứ không phải bằng đôi chân nữa.
Cuối cùng sau 4 tiếng đường rừng và trời thì đã bắt đầu xẩm tối, chúng tôi đã chạm mốc 2800m- điểm dừng chân thứ hai của chuyến đi.
Lúc này cái mệt và lạnh mới bắt đầu xâm chiếm lấy toàn bộ cơ thể tôi. Đó là đêm mà chúng tôi kề vai sát cánh bên nhau, nắm chặt tay nhau để truyền hơi ấm và đồng lòng với ý chí sẽ đón bình minh trên "nóc nhà Đông Dương”.
3h sáng ngày hôm sau chúng tôi thức dậy và tiếp tục cho chặng cuối của chuyến hành trình. Quãng đường từ 2800m lến 3143m quả thực rất khó đi, càng đi gió càng mạnh, thổi rát mặt, lạnh buốt sống lưng. Sau một lúc, mắt tôi mới quen dần được với bóng tối. Có những đoạn phải bám sát đất để leo, có những đoạn phải ngồi bệt để trượt xuống dốc, bám vào cây bên đường để có điểm tựa men theo... Cứ thế suốt 2 tiếng từng bước, chúng tôi dìu nhau, đẩy nhau rồi động viên nhau, lê lên được hết đoạn dốc khó đi nhất thì nghe thấy tiếng hú hét của ai đó phía trước. Tôi biết thành viên trong đoàn tôi đã tới đích. Tôi càng quyết tâm hơn, chạy một mạch lên phía trước rồi thở dốc. Và đây rồi chiếc chóp inox ba cạnh sáng loáng đang chờ tôi. Tôi lao đến hét toáng lên ôm lấy chiếc chóp thơm, hôn hít và thở rồi nước mắt trào ra. Gió mạnh thổi rát, tôi đứng như không vững vì mệt và lạnh nhưng đó mãi là giây phút mà tôi không thể nào quên. Chỉ biết rằng tôi đã kịp đón bình minh trên "nóc nhà Đông Dương" và hoàn thành ước nguyện của mình.
Các tin liên quan
SapaLaocai.Com
Tin khuyến mại
Nhà hàng Khám Phá Việt Sa Pa khuyến mại mùa hè 2016
Để đón chào một mùa hè mát lạnh tại Sa pa chúng tôi luôn mọng đợi được phục vụ quý khách, mong quý khách có ...
Xem chi tiết
Tour Fansipan khuyến mại 23% (tour ghép đoàn)
Du lịch Khám Phá Việt gửi tới quý khách chương trình tour chinh phục Fansipan ghép khuyến mại , thời gian khuyến mại từ 01/7/2014 đến ngày ...
Xem chi tiết
Tour du lịch Sa pa khuyến mại chào mừng 110 năm thành lập Sa pa
Sa Pa - một vùng đất khiêm nhường, lặng lẽ nhưng ẩn chứa bao điều kỳ diệu của cảnh sắc thiên nhiên. Phong cảnh thiên nhiên của Sa Pa được kết hợp ...
Xem chi tiết
Hỏi nhanh
Tư vấn du lịch
Thời tiết Sapa
°C
|